[SỐNG TRONG HIỆN TẠI | Ngày 17] NẾU NHƯ KHÔNG CÓ THỜI GIAN THÌ TẠI SAO CÓ
SỰ THAY ĐỔI, SỰ LỚN LÊN VÀ SỰ GIÀ ĐI?
TK (*) – Hỏi: Nếu như không có thời gian thì tại sao có sự thay đổi, sự lớn lên và sự
già đi? Và nếu có sự thay đổi, sự lớn lên và sự già đi thì tại sao nói cuộc sống
chỉ có hiện tại?
Hoàng Gia – Đáp:
Điều đầu tiên chúng ta cần phải biết rằng tâm trí chúng ta đã giả định sự thay
đổi của chúng ta (lớn lên, già đi) là do thời gian quyết định. Tuy nhiên về mặt
bản chất, chính chúng ta đã thay đổi trong một thời-không (không có thời gian –
hay còn gọi là phi thời gian), và cũng chính sự thay đổi của chúng ta đã sinh
ra sự nhầm lẫn rằng cần có một thực thể (gọi là thời gian) – bởi nếu như không
có một thực thể làm ta thay đổi thì làm sao ta thay đổi? Nhưng điều này là sai
về mặt bản chất, vì thứ nhất mọi đối tượng (khi đã mang hình thức) đều thay đổi
– và sự thay đổi này là tương đối, và thứ hai chính chúng ta đã thay đổi – còn bản
thân thời gian là gì? Và chúng ta tìm thấy thời gian ở đâu trong thế giới thực
này? Đó là lý do tại sao Albert Einstein gọi thời gian là “tương đối” – hay nói
chính xác hơn là không có cái gọi là thời gian – mà chỉ có hiện tại.
Điều này giống như chúng ta đang đi
trên một con đường, và bởi vì chúng ta đang đi trên con đường cho nên tất nhiên
là “chúng ta thay đổi”. Chúng ta thay đổi bởi vì chúng ta di chuyển từ điểm A đến
điểm B – và như thế đòi hỏi có một cái gì đó “đo khoảng cách giữa hai điểm A và
B” – nhưng nếu điều này suy ra rằng “con đường di chuyển” là không đúng. Về mặt
bản chất, chính chúng ta đã di chuyển trên một con đường “không di chuyển”, mà
không phải là con đường đã di chuyển qua chúng ta. Hay nói cách khác, con đường
là bất động – dù chúng ta có di chuyển hay không – nó vẫn y như vậy trước khi
chúng ta di chuyển và sau khi chúng ta di chuyển. Con đường đó chính là HIỆN TẠI,
và thời gian chỉ đơn giản là “khoảng cách được tạo ra” qua sự thay đổi của
chúng ta, nhưng tuyệt đối không bao giờ con đường di chuyển, cho nên khái niệm “thời
gian trôi” là không có thật. Hay nói cách khác, chỉ có hiện tại là có thật. Quá
khứ và tương lai – trong thời gian chỉ tồn tại bên trong tâm trí của chúng ta
mà thôi.
Tuy nhiên, trong không gian chúng ta
có thể di chuyển mọi hướng (trái – phải, trước – sau, trên – dưới) – nhưng với
thời gian chúng ta chỉ có thể “cảm nhận” chỉ có một hướng là “trước đây – ngay đây
– và sau này”, và dường như không thể di chuyển trở lại quá khứ, trong khi
trong không gian chúng ta có thể di chuyển lại “chỗ cũ”, là bởi vì chúng ta
đang sống trong một Vũ trụ có hệ số “Entropy”
luôn tăng. Nói cách khác, do mọi đối tượng tồn tại trong Vũ trụ của chúng
ta đang sống luôn di chuyển từ “trật tự” đến “tan rã” cho nên chúng ta thấy thực
tại dường như chỉ có sự sắp xếp một chiều. Và do đó ta chỉ thấy “mũi tên thời
gian” chỉ di chuyển từ quá khứ - hiện tại – tương lai, chứ không đi ngược lại.
Và điều này là một xác nhận trong thực tại của chúng ta đang sống, đó chính là
mọi đối tượng trong Vũ trụ của chúng ta có xu hướng đi từ “trật tự” đến tan rã,
và gần như không thể đi theo chiều hướng ngược lại. Một mảnh giấy “có trật tự”
bị xé đi thành nhiều mảnh khác nhau – theo một cách ngẫu nhiên, thì khả năng
các mảnh giấy ngẫu nhiên này được sắp xếp “ngẫu nhiên” để quay trở lại trạng
thái ban đầu là gần như bằng 0. Đó là lý do tại sao ta thấy chiều mũi tên thời
gian chỉ có một hướng di chuyển từ quá khứ - đến hiện tại – đến tương lai. Tuy
nhiên, nếu ta đi sâu vào thực tại ta sẽ thấy rằng – CHẲNG CÓ CÁI GỌI LÀ THỜI GIAN – khi Vũ trụ không có đối tượng. Sở
dĩ cảm nhận có thời gian trôi là bởi vì ta chỉ thấy một Vũ trụ “có đối tượng”
nhưng không thực sự thấy một Vũ trụ “không có đối tượng” (mà chỉ có không gian)
– nhưng Vũ trụ của chúng ta thì KHÔNG GIAN nhiều hơn rất nhiều so với đối tượng.
Và chúng ta sẽ nhận ra sự thật rằng: Khi không có bất kỳ đối tượng nào – thời
gian là vô nghĩa. Hóa ra, không có cái gọi thời gian – mà chỉ có hiện tai, và
hiện tại này là vĩnh hằng. Khoảnh khắc bạn nhận ra được sự thật này, bạn sẽ thấy
nó vô cùng đơn giản, và tự hỏi bản thân rằng “Tại sao sự thật đơn giản như thế,
mà ta lại không nhận ra nhỉ?”.
Và câu hỏi của bạn là: Nếu như không có thời gian thì tại sao có sự thay
đổi, sự lớn lên và sự già đi?
Bạn thấy được sự thay đổi, sự lớn lên
và sự già đi là bởi vì bạn đã thấy các đối tượng trong thời không này, và bởi
vì mọi đối tượng đều thay đổi – từ khi sinh ra đến khi chết đi. Và sự thay đổi
này là đương nhiên đối với mọi đối tượng. Không cần có sự tồn tại của thời gian
– hoặc bất cứ cái gì cần thiết khác “trôi đi” để bạn thay đổi – lớn lên – già đi
– và biến mất. Bạn thay đổi – lớn lên – già đi – và biến mất bởi vì chính bạn
dưới hình hài của một con người đã thay đổi trong một thời – không phi thời
gian (không có thời gian). Chỉ đơn giản vậy thôi! Chính bạn đã di chuyển trên một
con đường “không di chuyển” chứ không phải là con đường đã di chuyển qua bạn.
Chính bạn đã thay đổi trong một thời – không (không – thời gian) HIỆN TẠI không
đổi chứ không phải thời – không này đã di chuyển qua bạn. Và đó là lý do tại
sao bạn không cần thời gian để xác định cho mình một nhân dạng trong thế giới
này. Vì đơn giản, BẠN LÀ HIỆN HỮU – PHI THỜI
GIAN, không phải là bất kỳ đối tượng nào tồn tại trong thế giới này mà bạn
đã lầm tưởng. Và câu hỏi đặt ra là: BẠN LÀ AI? – Nếu như không gắn liền với lịch sử của đời bạn, và không gắn liền với
hoàn cảnh sống của đời bạn – thì BẠN LÀ
AI?.
Và câu hỏi tiếp theo của bạn là: Và nếu có sự thay đổi, sự lớn lên và sự
già đi thì tại sao nói cuộc sống chỉ có hiện tại?
Điều này đơn giản giống như bạn di
chuyển trong không gian 3 chiều vậy. Chính vì bạn di chuyển trong không gian 3
chiều không đổi, chứ bản thân không gian 3 chiều (3D) này không di chuyển. Nói
cách khác, chính bạn đã thay đổi trạng thái (từ trạng thái sinh – đến trạng
thái tồn tại – và đến trạng thái tử) trong HIỆN TẠI – chứ bản thân hiện tại thì
không có thay đổi. Khoảnh khắc bạn nhận ra sự thật này không đến từ suy nghĩ –
tâm trí, mà đến từ sự trực ngộ của chính bạn về thực tại – VỀ MỘT TẦNG NHẬN THỨC CAO CẤP HƠN được triển nở bên trong bạn – làm
cho BẠN NHẬN THỨC ĐƯỢC THỰC TẠI “NHƯ
ĐANG LÀ”, thì khi đó bạn sẽ thấy là cuộc sống chỉ có hiện tại, và hiện tại
chính là cuộc sống. Sự thức tỉnh tâm linh cũng chỉ xảy ra trong hiện tại. Hay
nói cách khác, mọi trường phái tâm linh – và các trường phái Tôn giáo nào không
thể xác nhận chính xác HIỆN TẠI như là tâm điểm của cuộc sống, thì bản thân trường
phái tâm linh – trường phái Tôn giáo đó không phải là sự thật.
Sự thật là gì? Sự thật là đơn giản.
Và điều đó được gọi là SỰ THẬT ĐƠN GIẢN.
Vậy sự thật đơn giản là gì? Sự thật
đơn giản là BẠN CÓ THỂ BIẾT ĐƯỢC SỰ THẬT
MỘT CÁCH ĐƠN GIẢN – vì BẠN CHÍNH LÀ “CÁI
BIẾT ĐÓ”. Ấy chính là cái đơn giản của sự thật, và đó chính là sự thật đơn
giản.
BIẾT CHÍNH MÌNH - ẤY LÀ CÁI BIẾT CHÂN CHÍNH nhất. Thức tỉnh tâm linh chính là khám
phá được câu hỏi “TÔI LÀ AI?” – và nhận thức được chính mình ở chiều sâu xa nhất.
Và sự nhận thức về chính mình – không cần bạn phải hiểu về ngày sinh, các con số,
bói toán và nhiều những cái khác… cũng không cần bạn phải thêm những xấp hồ sơ về
chính bạn. Bạn – và những xấp hồ sơ về bạn là hoàn toàn khác nhau. Và có lẽ sự
khác nhau đó chính là BẠN BIẾT VỀ HIỆN TẠI “ĐÚNG NHƯ LÀ”, còn những xấp hồ sơ về
chính bạn cần tồn tại trong thời gian. Nhưng nếu cuộc sống chỉ có hiện tại, và
hiện tại là nơi duy nhất mà cuộc sống diễn ra thì việc BIẾT MÌNH – chính là tại
đây và bây giờ. Ấy chính là sự thật đơn giản.
Vậy nên, việc của chúng ta không phải
là thêm một triết lý mới, thêm một ý thức hệ mới, thêm một Tôn giáo mới, hay là
thêm một Tâm linh mới… mà có lẽ là đến lúc chúng ta cần chấm dứt tất cả những
điều đó. Và điều đơn giản cho sự chấm dứt đó chính là: BIẾT MÌNH LÀ AI? Chỉ đơn giản vậy thôi!
BẠN LÀ AI? – nếu không gắn liền với lịch sử của đời mình và không gắn liền với hoàn
cảnh sống của đời mình – BẠN LÀ AI?
Đừng tìm kiếm chính bạn trong tâm trí
– trong thời gian – trong những ngày tháng năm sinh (và có khi là ngày tháng
năm mất) – cũng đừng tìm kiếm chính mình thông qua bất kỳ nhân dạng nào… ngoài trừ
một điều duy nhất – TÌM KIẾM CHÍNH MÌNH
TRONG HIỆN TẠI NÀY – ngay bây giờ - và tại đây, bởi vì BẠN không thể tìm thấy
chính mình trong quá khứ - hay tương lai – trong thời gian, vì BẠN BÊN NGOÀI THỜI
GIAN.
Bạn không thể tìm thấy chính mình
trong tâm trí – suy nghĩ – suy tư, bởi vì BẠN BÊN NGOÀI TÂM TRÍ – BÊN NGOÀI SUY
NGHĨ CỦA BẠN – hay nói cách khác suy nghĩ hữu hạn của bạn không thể biết bạn –
một thực thể vô hạn.
Và bạn cũng đừng tìm kiếm chính mình
trong những xấp hồ sơ nói về bạn – bởi vì bạn là một thực thể vô hạn không thể
được gói gọn (đóng lại) với những xấp hồ sơ về bạn được – hay nói cách khác mọi
khái niệm, định nghĩa về bạn đều không phải là bạn. Bởi vì BẠN bên ngoài mọi định
nghĩa, bên ngoài mọi khái niệm, bên ngoài mọi quan niệm. Khoảnh khắc bạn nhận
ra được điều này, bạn thức tỉnh.
Vậy nên, một tâm linh chân chính (TÂM LINH THỰC TẠI) chính là tâm linh có thể
mang bạn trở lại “hiện tại – tại đây –
và bây giờ”, và mọi trường phái tâm linh tách rời hiện tại (tại đây và bây
giờ) đều là những trường phái tâm linh không chân chính – hoặc chỉ đơn giản đó
là một hình thức của tâm trí diễn giải về tâm linh, như cách mà tâm trí có thể
diễn giải mọi điều về cuộc sống. Hãy THỨC
TỈNH!
///---
(*) Vấn đề - Thử thách: Nhìn vào THỰC TẠI không bị chi phối bởi thời gian
– chính là KHÔNG GIAN mà bạn đang sống trong đó chứ không phải là những đối tượng
(có sinh và diệt), và trải nghiệm xem Vũ trụ có cần có thời gian để tồn tại
không?
(**) Câu hỏi – Thức tỉnh: Nếu bạn di chuyển trên con đường thì CHÍNH BẠN
ĐÃ THAY ĐỔI trong một con đường không thay đổi, hay là con đường đã di chuyển
qua bạn?
(***) Trải nghiệm – Thực hành: Thức tỉnh tâm linh về một thực tại chỉ có
hiện tại – hiện tại vĩnh hằng, và không bị chi phối bởi bất kỳ trường phái tâm
linh nào xa rời hiện tại (tại đây và bây giờ).
Thông điệp từ TRẦN TRUNG KIÊN (TK) | ROYAL AUTHORS | ROYAL ADVISORS
0 comments:
Đăng nhận xét