[Ngày 55/365/365] VÔ MINH? (Phần 2)
TK (*) – Hỏi: Vô minh là gì? Và làm thế nào để hóa giải
vô minh?
Hoàng Gia –
Đáp: Như tôi đã từng chia sẻ vô minh là đồng nhất (hoặc cho rằng) một cái gì đó
không phải là nó – mà ta cứ nhất nhất cho rằng – LÀ NÓ, và sau đó sử dụng nó
theo cách ta nghĩ – chứ không theo đúng mục đích mà nó được tạo ra để được sử dụng
như vậy.
Trong đó vô
minh nhất chính là KHÔNG BIẾT MÌNH LÀ AI? – và vì thế nhầm lẫn những gì không
là mình mà cứ nhất nhất cho rằng – NÓ LÀ MÌNH, và sau đó sống theo cách mình
nghĩ chứ không hề sống theo đúng mục đích mà mình được sinh ra để sống theo đó.
Theo nghĩa đó, vô minh nhất chính là KHÔNG BIẾT MÌNH LÀ AI? – hoặc nói cách
khác KHÔNG BIẾT BẢN CHẤT CHÂN THẬT CỦA MÌNH LÀ GÌ?. Vậy nên câu hỏi tối thượng
mà bạn phải trả lời cho bằng được đó chính là câu hỏi: TÔI LÀ AI? – và câu hỏi này cũng tương đồng với câu hỏi BẢN CHẤT CHÂN THẬT CỦA TÔI LÀ GÌ?
Trong bài
nói chuyện ở phần 1 – Tôi đã chia sẻ về bản chất thứ nhất – đó chính là BẠN LÀ THỰC THỂ TÂM LINH “PHI THỜI GIAN”
(TIMELESS) – và điểm tiếp cận duy nhất để bạn TRỰC NGỘ về BẢN CHẤT CHÂN THẬT
CỦA BẠN chính là “HIỆN TẠI” (PRESENT) – cánh cống của “BÂY GIỜ” (NOW) mà qua đó
bạn TRỰC NGỘ VỀ CHÍNH MÌNH – thực thể HIỆN HỮU vào thời điểm BÂY GIỜ (điểm “thường
hằng” của mọi thứ vô thường khác).
Trong bài
nói chuyện thứ hai này – Tôi sẽ chia sẻ BẢN CHẤT CHÂN THẬT THỨ HAI của bạn –
chính là THỰC THỂ “NHẬN THỨC” (AWARENESS)– là “HẬU TRƯỜNG” của SUY NGHĨ – là “KHÔNG
GIAN” mà qua đó mọi suy nghĩ được “nổi lên” mà không phải là những suy nghĩ
miên man của bạn.
NHẬN THỨC LÀ GÌ? – NHẬN THỨC là “KHÔNG GIAN CỦA SUY
NGHĨ” mà qua đó mọi suy nghĩ của bạn được phát sinh.
Nếu bạn
nhìn lên Bầu trời – tức là bạn nhìn lên Vũ trụ - đặc biệt là vào ban đêm, bạn sẽ
thấy những vì sao? Vì sao có phải là bầu trời không? Câu trả lời là KHÔNG.
Bạn nhìn thấy
Mặt trăng? Mặt trăng có phải là bầu trời không? Câu trả lời là KHÔNG.
Bạn nhìn thấy
các đám mây? Các đám mây có phải là bầu trời không? Câu trả lời là KHÔNG.
Vậy “Bầu trời
là gì?” – Bầu trời không là bất cứ thứ gì bên trong bầu trời cả (Các Vì sao, mặt
trăng, các đám mây…) – mà Bầu trời chính là BAO GỒM TẤT CẢ NHỮNG VẬT THỂ BÊN
TRONG BẦU TRỜI (bao gồm các vì sao, cả mặt trăng và cả những đám mây…) – và hơn
thế nữa – MỌI VẬT KHÁC (dù có thấy hay không thấy)… nhưng bản chất thực sự của
bầu trời không chỉ thế mà chính là “KHÔNG GIAN” bao trùm mọi thứ trong bầu trời.
Nói cách khác, ta không thể nói về Bầu trời mà không nói về “KHÔNG GIAN CỦA BẦU
TRỜI” – là thứ rộng lớn, bao la và “đại ngàn” hơn so với tất cả những gì có thể
thấy về bầu trời.
Nếu như các
vì sao, mặt trăng và các đám mây… là quá rộng lớn so với một người quan sát như
chúng ta – thì KHÔNG GIAN CHỨA ĐỰNG NHỮNG VÌ SAO, MẶT TRĂNG, CÁC ĐÁM MÂY… còn rộng
lớn hơn thế nữa. Và bầu trời chính là “KHÔNG
GIAN đó”, vì nếu không có cái không gian đó làm nền cho những vật thể trong
không gian thì có lẽ chúng ta sẽ không thể thấy được bất kể vật thể nào bên
trong không gian của BẦU TRỜI cả. Khi “Bầu trời” NHẬN THỨC MÌNH CHÍNH LÀ “KHÔNG
GIAN”, tức là “KHÔNG GIAN TỰ NHẬN THỨC MÌNH LÀ KHÔNG GIAN” mà không phải là bất
kỳ vật thể nào trong không gian, khi đó KHÔNG GIAN TỈNH THỨC, tức cũng là “BẦU
TRỜI TỈNH THỨC – về chính mình là BẦU TRỜI – có bản chất là KHÔNG GIAN CHỨA ĐỰNG
MỌI VẬT THỂ TRONG KHÔNG GIAN – mà không phải là bất kỳ vật thể nào trong không
gian”. Khi đó BẦU TRỜI LẤY LẠI SỨC MẠNH CỦA MÌNH, và từ đó năng lực của Ý THỨC về
SỰ TỰ NHẬN THỨC sẽ trở thành TRẠNG THÁI CHÍNH của bầu trời mà không còn phụ thuộc
vào các đám mây (hình thành rồi tan rã), các vì sao (có lúc hiện có lúc ẩn), mặt
trăng (có lúc sáng có lúc tối). Khi đó, BẦU TRỜI LÀ BẦU TRỜI, sự hiện hữu của
chính nó là ĐẦY ĐỦ ĐỐI VỚI CHÍNH NÓ. Chính TRẠNG THÁI ĐẦY ĐỦ ĐÓ – là năng lực của
sự vẹn toàn, năng lực của sự mạnh mẽ, vì năng lực đó đến từ một “nguồn cội” còn
xa xôi hơn cả bầu trời – đó chính là LÃNH ĐỊA VÔ BIÊN “PHI THỜI GIAN” – mà Kinh
Thánh gọi là NƯỚC ĐỨC CHÚA TRỜI.
Đó là lý do
tại sao, trong một phân đoạn Kinh Thánh – Chúa Yeshua đã nói “Nhưng trước hết, hãy tìm kiếm Nước Đức
Chúa Trời và sự công bình của Ngài thì Ngài sẽ ban cho mọi điều ấy nữa” (Kinh Thánh | Ma-thi-ơ 66:33) – trong một
phân đoạn hóa giải sự lo lắng, và để giải trừ sự lo lắng của con người.
Và điều đó
có ý nghĩa tương ứng gì?
Tương ứng với
sự bao la và hùng vĩ của BẦU TRỜI (tức là “KHÔNG GIAN CỦA BẦU TRỜI” mà qua đó mọi
vật trong bầu trời (các vì sao, mặt trăng, các đám mây…)) được hiển lộ, tương ứng
với sự bao la và hùng vĩ của VŨ TRỤ BÊN
NGOÀI – chính là “VŨ TRỤ BÊN TRONG”
– cũng tức là bản chất chân thật của bạn – Bạn
chính là TIỂU VŨ TRỤ đó.
TIỂU VŨ TRỤ
đó là gì? Đó chính là “NHẬN THỨC” bản chất chân thật của bạn chính là NHẬN THỨC (THE KNOWING) – là “không
gian của những suy nghĩ bên trong bạn” – chứ không phải là những suy nghĩ bên
trong mình. Nếu không có NHẬN THỨC – như là “lớp nền” cho những suy nghĩ của bạn
hiển lộ - thì bạn sẽ không có bất kỳ suy nghĩ nào. Nói cách khác, nếu như suy
nghĩ của bạn – là thứ phản ảnh những gì bạn tiếp nhận qua các giác quan, thì
chính NHẬN THỨC – là thứ “tiếp nhận những suy nghĩ” của bạn. Và nếu không có NHẬN
THỨC – thì cũng sẽ không có suy nghĩ nào cả. Giống như nếu không có suy nghĩ
nào cả - thì không có sự phản ánh nào cả về thế giới bên ngoài.
Cái cây
không có suy nghĩ – cho nên không có sự phản ánh nào cả về thế giới bên ngoài
xung quanh cái cây.
Động vật có
suy nghĩ – nhưng lại “không có NHẬN THỨC VỀ SUY NGHĨ” – tức là động vật phản ảnh
về thế giới bên ngoài (xung quanh nó) nhưng lại không thể SÁNG TẠO NÊN THẾ GIỚI
XUNG QUANH NÓ, vì động vật không có NHẬN THỨC (tức Ý THỨC THUẦN TÚY) – là thứ
được gọi là TINH HOA CỦA SỰ SỐNG.
Bạn vừa có
suy nghĩ – vừa có NHẬN THỨC VỀ SUY NGHĨ – vì bạn chính là TINH HOA CỦA Ý THỨC –
hay còn được gọi là TINH HOA CỦA SỰ SỐNG – TINH CHẤT CỦA THƯỢNG ĐẾ, mà qua đó bạn
vừa có thể “phản ánh thế giới về những gì mình quan sát” (suy nghĩ) – NHẬN THỨC
VỀ SUY NGHĨ – và KẾT NỐI VỚI TRÍ TUỆ VŨ TRỤ VÀ BẢN CHẤT CỦA BẠN (NHẬN THỨC) để
SÁNG TẠO NÊN THẾ GIỚI XUNG QUANH BẠN.
Và theo
đúng nghĩa này – BẠN CHÍNH LÀ “TIỂU VŨ
TRỤ” phản ánh “ĐẠI VŨ TRỤ” (bên ngoài).
Bạn nhận ra
VŨ TRỤ BÊN NGOÀI NHƯ THẾ NÀO, thì sự nhận ra đó sẽ chính là thứ giúp bạn NHẬN
RA VŨ TRỤ BÊN TRONG CỦA BẠN. Khi bạn nhận ra mình chính là NHẬN THỨC – là không
gian của mọi suy nghĩ, BẠN TỈNH THỨC.
VŨ TRỤ TỈNH THỨC – khi vũ trụ “nhận thức” chính mình
là KHÔNG GIAN mà qua đó mọi thứ trong Vũ trụ được hiển lộ.
BẠN TỈNH THỨC – khi bạn “nhận thức” chính mình là NHẬN
THỨC – là KHÔNG GIAN mà qua đó mọi suy nghĩ bên trong bạn được hiện lộ.
Nếu không
có NHẬN THỨC – như là KHÔNG GIAN CỦA SUY NGHĨ – mà qua đó mọi suy nghĩ của bạn
được hiển lộ thì bạn cũng sẽ không thể nào nhận thức được những suy nghĩ bên
trong mình. Phải có cái gì đó – NHẬN THỨC RẰNG BẠN ĐANG SUY NGHĨ – thì bạn mới
biết mình suy nghĩ chứ? Và hơn bao giờ hết – BẠN CHÍNH LÀ “CÁI ĐÓ” – tức là “CÁI
NHẬN THỨC”. Khi bạn NHẬN THỨC RẰNG MÌNH CHÍNH LÀ “THỰC THỂ NHẬN THỨC” – BÊN NGOÀI
MỌI SUY NGHĨ CỦA BẠN, BẠN TỈNH THỨC.
Bất cứ khi
nào bạn miên man trong những suy nghĩ của mình – và hầu hết mọi người đều suy
nghĩ đều miên man, bạn có thể luôn có thể quay trở lại với “NHẬN THỨC” – trạng
thái NHẬN THỨC ĐẦY TỈNH TÁO mà không có chút suy nghĩ nào – thì tức là BẠN ĐÃ “TRỰC
NGỘ” ĐƯỢC CHÍNH MÌNH. Bạn trả lời được câu hỏi “TÔI LÀ AI?” – và hiểu được “BẢN
CHẤT CHÂN THẬT CỦA BẠN” – mà không thông qua bất kỳ suy nghĩ nào.
Và có một
bài tập THỰC HÀNH TÂM LINH – mà chúng ta có thể THỰC HÀNH như là một trong những
bài tập thực hành tâm linh quan trọng nhất để “TRỰC NGỘ VỀ NHẬN THỨC” – cũng tức
là TRỰC NGỘ VỀ CHÍNH MÌNH – CÓ BẢN CHẤT CHÂN THẬT LÀ “NHẬN THỨC” (không gian nền
của suy nghĩ) – chứ không phải là suy nghĩ.
BẠN HÃY CHỌN MỘT VẬT – VẬT ĐƠN GIẢN NHẤT CÓ THỂ - VÀ
SAU ĐÓ “QUAN SÁT” (CHỈ QUAN SÁT MÀ THÔI) – và không đưa bất kỳ nhận định
nào cả (không gán nhãn, không phán xét, không bình luận, không nghĩ đến cái gì
khác liên quan về cái đó, chỉ quan sát thôi) – CHỈ QUAN SÁT MỘT CÁI GÌ ĐÓ MÀ KHÔNG CÓ BẤT KỲ SUY NGHĨ NÀO. Và nếu
bạn có thể “nhận thức” được như vậy, bạn đang “nhận thức” một thứ gì đó ở trạng
thái “nguyên sơ” – và chính sự nhận thức một cái gì đó ở trạng thái “nguyên sơ”
– bạn cũng TỰ NHẬN THỨC VỀ TRẠNG THÁI NHẬN THỨC CỦA CHÍNH MÌNH Ở TRẠNG THÁI “ĐƠN
SƠ”. Và “NHẬN THỨC NGUYÊN SƠ” (nhận thức
đơn sơ) – khi chưa có bất kỳ suy nghĩ nào – đó chính là BẢN CHẤT CHÂN THẬT CỦA
BẠN.
Nếu bạn có
thể nhận thức một vật gì đó – với nhận thức “nguyên sơ” – NHẬN THỨC “NGUYÊN SƠ”
BÊN TRONG BẠN SẼ “TRỰC NGỘ” VỀ CHÍNH MÌNH LÀ NHẬN THỨC “NGUYÊN SƠ”. Bạn hóa giải
vô minh bên trong mình.
Bạn chẳng
phải là bất kỳ suy nghĩ nào – BẠN CÓ TRƯỚC SUY NGHĨ, và qua BẠN – MÀ SUY NGHĨ
BÊN TRONG BẠN “HIỂN LỘ” LÊN TRÊN BỀ MẶT. Giống như KHÔNG GIAN – CÓ TRƯỚC NHỮNG
VẬT THỂ TRONG KHÔNG GIAN, và qua KHÔNG GIAN – mà những vật thể bên trong không
gian được hiển lộ lên trên phía bề mặt (được thấy), vì nếu không có cái gì “làm
nền” cho sự nhận thấy thì chẳng có cái gì đó được nhận thấy cả. Vì nếu không có
cái gì làm nền cho những suy nghĩ, thì chẳng có “suy nghĩ” nào được nhận ra cả.
Cái cây không có Ý THỨC (NHẬN THỨC) về suy nghĩ – vì cái cây không có TINH CHẤT
CỦA Ý THỨC – tức cũng là TINH CHẤT CỦA NHẬN THỨC – hay còn gọi là TINH CHẤT CỦA
THƯỢNG ĐẾ - TINH CHẤT CỦA ĐẤNG SÁNG TẠO – và đó chính là TINH HOA CỦA SỰ SỐNG.
BẠN CHÍNH LÀ “TINH HOA CỦA SỰ SỐNG” – bạn
chính là Ý THỨC có trước mọi suy nghĩ – và bạn chính là “NHẬN THỨC” là không
gian của mọi suy nghĩ mà qua đó mọi suy nghĩ bên trong bạn được hiển lộ. Nếu
không có không gian này, tức là không có BẠN – không có NHẬN THỨC THUẦN TÚY (là
hậu trường của suy nghĩ) thì AI là người nhận ra “những suy nghĩ” bên trong bạn?
Phải có CÁI GÌ ĐÓ “nhận thức về những suy nghĩ” bên trong bạn thì “những suy
nghĩ mới được nhận thức, vì nếu không có cái gì nhận thức về những suy nghĩ bên
trong mình thì làm sao những suy nghĩ được “nhận thức”. BẠN – CHÍNH LÀ “NHẬN THỨC” ĐÓ.
BẠN – CHÍNH
LÀ “NHẬN THỨC ĐÓ” (THE KNOWING).
BẢN CHẤT
CHÂN THẬT CỦA BẠN – CHÍNH LÀ “NHẬN THỨC ĐÓ”.
Và NHẬN THỨC
thì có trước suy nghĩ, là không gian của suy nghĩ – và là thứ được xem là “TINH
HOA CỦA Ý THỨC” – TINH HOA CỦA SỰ SỐNG – TINH HOA CỦA THƯỢNG ĐẾ.
Và qua bạn –
NHẬN THỨC THUẦN TÚY – SỰ HIỆN HỮU – mà mọi suy nghĩ bên trong bạn được nhận ra.
Đó là lý do
tại sao chúng ta cần phải thay đổi lại câu nói của Descartes – Nhà toán học người
Pháp – khi ông nói: “Tôi tư duy, thế nên tôi tồn tại”, mà phải mới “TÔI TỒN TẠI
– cho nên tôi mới tư duy”.
TÔI TỒN TẠI
– cho nên tôi mới tư duy, tôi mới suy nghĩ. TÔI TỒN TẠI – chính là “NHẬN THỨC” –
là Ý THỨC THUẦN TÚY có trước mọi suy nghĩ, là không gian của suy nghĩ, và qua
đó – mà suy nghĩ mới có thể được “nhận ra”, và qua đó mà suy nghĩ mới có thể “hiển
lộ” lên trên bề mặt.
Và nếu bạn
có thể quay về NHẬN THỨC “NGUYÊN THỦY” – NHẬN THỨC “NGUYÊN SƠ” NÀY – thì bạn có
thể hóa giải vô minh. Bất cứ khi nào bạn quên đi bản chất chân thật của mình –
hãy tự đặt câu hỏi về chính mình “TÔI CÓ
THỂ QUAY VỀ TRẠNG THÁI NHẬN THỨC “NGUYÊN SƠ” ĐƯỢC KHÔNG?” – nếu câu trả lời
của bạn là CÓ – bạn có thể hóa giải được vô minh vào phút giây hiện tại đó.
Vậy câu hỏi
tiếp theo sau bài tập thực hành tâm linh “NHẬN THỨC MỘT THỨ GÌ ĐÓ - Ở TRẠNG
THÁI “NGUYÊN SƠ” KHÔNG CÓ CHÚT SUY NGHĨ NÀO” – đó chính là câu hỏi thực hành
tâm linh “TÔI CÓ LUÔN QUAY VỀ TRẠNG THÁI
NHẬN THỨC ĐƠN SƠ ĐÓ KHÔNG?” – nếu câu trả lời của bạn là CÓ – bạn hóa giải
được vô minh vào phút giây hiện tại đó. Nếu không trả lời của bạn là không –
thì bạn có thể hóa giải vô minh ở trạng thái hiện tại tiếp theo.
Và nếu bạn
có thể hóa giải vô minh trong từng khoảnh khắc hiện tại – chẳng có lý do nào bạn
không thể hóa giải hóa vô minh của mình vào khoảnh khắc hiện tại tiếp theo.
Và theo
đúng nguyên tắc này, bạn sẽ xê dịch qua lại giữa SUY NGHĨ và NHẬN THỨC (THUẦN
TÚY) – có những lúc suy nghĩ chiếm ưu thế và có những lúc BẠN CHIẾM ƯU THẾ (tức
là NHẬN THỨC (THUẦN TÚY) CHIẾM ƯU THẾ). Quá trình xê dịch này diễn ra trong một
thời gian sau sự tỉnh thức đầu tiên của bạn, nhưng cuối cùng BẠN CHIẾM ƯU THẾ -
khi đó bạn TỈNH THỨC, bạn hóa giải được vô minh bên trong mình – cũng tức là bạn
đã thoát ly được suy nghĩ (miên man) vốn dĩ là trạng thái vô minh hàng ngàn năm
của tập thể nhân loại.
Bạn khai
sinh ra CON NGƯỜI MỚI BÊN TRONG CHÍNH
MÌNH – con người TỈNH THỨC – con người HIỆN HỮU với “NHẬN THỨC” hoàn toàn TỈNH
TÁO mà không có chút suy nghĩ nào.
Bạn hóa giải
vô minh của chính mình – không bằng cách làm thế nào – mà bằng cách để sự nhận
thức trở về TRẠNG THÁI NGUYÊN SƠ –
khi chưa có bất kỳ suy nghĩ nào xâm nhập. Trạng thái của một ĐỨA TRẺ - ĐẦY SỨC
SỐNG, và bất cứ khi nào bạn quên rằng mình là ai? Bản chất chân thật của mình
là gì? Bạn có thể quay lại trạng thái NGUYÊN SƠ NÀY – bạn đều có thể an trú
trong AN NHIÊN TỰ TẠI (BEING) – vốn
dĩ là bản chất chân thật của bạn. Bạn đã hóa giải được vô minh.
Đó là lý do
tại sao, Chúa Yeshua nói “Nước Thiên
đàng thuộc về những người giống như CON TRẺ này” (Kinh Thánh | Ma-thi-ơ
19:14b).
Câu này nói
về TRẠNG THÁI NHẬN THỨC “ĐƠN SƠ” – khi nhận thức đó không cần bất kỳ suy nghĩ
nào mà vẫn có thể TỈNH TÁO – và đó chính là NHẬN THỨC CỦA CON TRẺ.
Và Nước Thiên Đàng thuộc về những người “giống như con
trẻ ấy” cả về TÂM TRÍ – và về thể xác (sức sống) – vì sự thực là BẠN LÀ THỰC THỂ
TÂM LINH PHI THỜI GIAN – và HIỆN HỮU vào khoảnh khắc hiện tại dưới hình hài của
một cơ thể.
Khi bạn NHẬN
THỨC CHÍNH XÁC VỀ CÂU HỎI “TÔI LÀ AI?” – và có thể trả lời được chính xác câu hỏi
ấy – mà không phải bằng lời – mà bằng sự TRỰC NGỘ - về BẢN CHẤT CHÂN THẬT CỦA BẠN
LÀ GÌ? Bạn hóa giải vô minh trong chính mình, và thoát ra được suy nghĩ đã trói
buộc tập thể nhân loại trong suốt hàng ngàn năm. BẠN TỰ DO.
#ANewHumanBeing - #Stupid - #Awakening - #TheKnowing -
#Consciousness
Ngày 4/2/2022
Thông điệp từ: TRẦN TRUNG KIÊN (TK) | ROYAL AUTHOR |
ROYAL ADVISOR
0 comments:
Đăng nhận xét