[Ngày 82/365/365] TỰ NGÃ (Phần 4)
TK (*) – Hỏi: Bản chất của tự ngã là gì? Và ta có thể hoàn toàn phá vỡ được
tự ngã hay không?
Hoàng Gia – Đáp: Bản chất của tự ngã
được hình thành trong sự lớn lên của bản ngã bên trong, trong sự tách biệt mình
với những người khác và với phần còn lại của thế giới. Và về mặt bản chất, nếu
như BẢN NGÃ thuộc về CÁI TÔI chỉ tồn tại bên trong tâm trí của con người (và
CÁI TÔI này chắc chắn là hư ảo) thì TỰ NGÃ thuộc về CÁI TÔI trong sự tương tác
với con người và vạn vật trong thế giới bên ngoài. Nếu như bản đồ trong tâm trí
của con người về BẢN NGÃ (CÁI TÔI bên trong tâm trí) có tính đúng mục đích thì
TỰ NGÃ trong sự tương tác về mặt hành vi với con người trong thế giới thực sẽ
trở nên đúng mục đích. Tuy nhiên nếu BẢN NGÃ được xây dựng bên trong tâm trí
chưa đúng mục đích (hoặc thậm chí sai mục đích) thì TỰ NGÃ trong sự tương tác với
con người và vạn vật bên ngoài cũng sẽ chưa đúng mục đích (hoặc thậm chí sai mục
đích). Chính điều này dẫn đến việc TỰ NGÃ phải thay đổi liên tục trong sự tương
tác với con người và vạn vật trong thế giới bên ngoài.
Xét cho cùng, cả BẢN NGÃ và TỰ NGÃ đều
là thứ không có thật trong việc nỗ lực của TÂM TRÍ xác nhận một cái tôi tác biệt
với con người và với vạn vật. Vì làm sao có một cái tôi nào tách biệt với con
người và với vạn vật?
Con đường – không thể tách biệt với dòng xe chạy trên nó? Vì như thế chằng
phải con đường trở nên VÔ NGHĨA sao?
Chiếc xe – cũng không thể tách biệt với con người mà chiếc xe đóng vai
trò là vật chuyên chở con người di chuyển? Vì như thế chẳng phải chiếc xe trở
nên VÔ NGHĨA sao?
Và con người – cũng không thể tách biệt với những con người khác trong một
thể thống nhất của “loài người” được sinh ra và phục vụ lẫn nhau? Vì như thế chẳng
phải con người trở nên VÔ NGHĨA sao?
Đó là lý do tại sao trong điều răn thứ
hai – trong Kinh Thánh đã viết, “Hãy yêu
thương người lân cận như mình” (Kinh Thánh | Ma-thi-ơ 22:39b) được xem là một
trong những chuẩn mực để một người sống theo đúng mục đích. Vì một trong những
mục đích tối thượng của con người đó chính là YÊU THƯƠNG. Yêu thương sinh ra PHỤNG SỰ, và phụng sự làm
nên Ý NGHĨA CUỘC SỐNG của mỗi người (và của mọi người).
Tuy nhiên, tâm trí trong sự lớn lên của
chính nó và với một thuật toán cho sự tồn tại không thể thay đổi – đó chính là “VÌ
CHÍNH NÓ”, đã tạo nên BẢN NGÃ bên trong tâm trí và tạo nên TỰ NGÃ bên ngoài
trong sự tương tác dưới dạng hành vi với con người và vạn vật. Nguyên nhân cho
điều này xảy ra là bởi vì “Tâm trí nhầm
lẫn giữa BẠN (tức là BẢN CHẤT CHÂN THẬT CỦA BẠN) với KHÁI NIỆM VỀ BẠN.” Và
chính điều này sinh ra sự đau khổ triền miên không lối thoát của con người.
Giữa BẠN và KHÁI NIỆM VỀ BẠN LÀ HAI THỨ HOÀN TOÀN KHÁC BIỆT nhau.
BẠN – là thực thể tâm linh (THỰC THỂ THẦN LINH) có trải nghiệm của tâm
trí, chứ không phải là tâm trí (THỰC THỂ VẬT CHẤT) có trải nghiệm tâm linh.
Nói cách khác, BẠN – là thực thể vô hạn
không thể được biết bởi một tâm trí hữu hạn, và lại càng không thể được xác định
như là những hồ sơ dưới hình hài của một con người.
Trong trạng thái bất thức, về việc bạn
không biết bạn là ai, bạn đã hỏi câu hỏi “TÔI
LÀ AI?” và đưa câu hỏi đó như là một vấn đề mà tâm trí cần giải quyết. Tuy
nhiên, tâm trí là thực thể hữu hạn – không thể trả lời được câu hỏi thuộc về thực
thể vô hạn, và chính vì thế tâm trí đã đưa ra một “hồ sơ giả” về bạn – tức là những KHÁI NIỆM VỀ BẠN nhưng không phải
thuộc về bản chất chân chật của bạn, và đó chính là nguyên nhân sinh ra BẢN NGÃ
bên trong và từ đó sinh ra TỰ NGÃ bên ngoài – được thể hiện dưới dạng hành vi
trong sự tương tác giữa bạn với con người và vạn vật.
Bạn có phải là ID trong số Chứng Minh Nhân Dân của mình không? Câu trả lời
là KHÔNG. Số CMND của bạn chỉ là KHÁI NIỆM VỀ “CHỈ SỐ CÔNG DÂN” CỦA BẠN mà
thôi.
Bạn có phải là GIÁO VIÊN không? Câu trả lời là KHÔNG. Giáo viên chỉ là “KHÁI
NIỆM VỀ NGHỀ NGHIỆP” CỦA BẠN mà thôi. Và thường nghề nghiệp sẽ thay đổi thường
xuyên trong sự thay đổi về bối cảnh kinh tế của xã hội.
Bạn có phải là CHA (CHỒNG) không? Câu trả lời là KHÔNG. Cha (Chồng) chỉ
là “KHÁI NIỆM VỀ NGHĨA VỤ - CHỨC PHẬN” trong mối quan hệ với người khác, và đó
là mối quan hệ với con cái (vợ) được xây dựng như là cấu trúc gia đình trong một
thể chế của xã hội. Mặc dù cấu trúc gia đình tương đối bền vững hơn so với cấu
trúc nghề nghiệp, nhưng nó hoàn toàn không chắc chắn bền vững như hầu hết mỗi
người nghĩ. Sự thật về sự bền vững là không hề có thật trong một thế giới thay
đổi.
Câu hỏi đặt ra là: Tất cả những gì mà
tâm trí có thể đặt bạn vào đó đều chỉ là “KHÁI NIỆM VỀ BẠN” được xây dựng trong
cách mà nó có thể biết về bạn (trong quá khứ hoặc tương lai) nhưng tất cả điều
này đều không đúng, cho đến khi bạn nhận ra sự thật đơn giản là “BẠN – là HIỆN HỮU chỉ có mặt vào thời điểm
HIỆN TẠI” mà không phải là bất kỳ
danh tính (khái niệm) nào về bạn. Cho đến khi bạn nhận ra được sự thật đơn giản
về BẠN – chính là SỰ HIỆN HỮU rộng khắp trong toàn cõi Vũ trụ - được biểu hiện
dưới hình hài của một con người – vào thời điểm HIỆN TẠI. BẠN THỨC TỈNH!
Bạn thức tỉnh khỏi giấc mơ về chính bạn,
bạn thức tỉnh khỏi giấc mơ về tâm trí đã “khái niệm hóa” về bạn, bạn thức tỉnh
sau đêm trường sống trong những thứ không có thật về chính bạn.
Có thể nói cả BẢN NGÃ – và TỰ NGÃ được
xây dựng như là một trong những ảo tưởng lâu dài nhất của con người trong trạng
thái vô minh suốt hàng ngàn năm của lịch sử nhân loại, khi bất thức về chính
mình trong trạng thái không trả lời được câu hỏi “TÔI LÀ AI?”.
Và câu hỏi của bạn là: Bản chất của tự
ngã là gì?
Bản chất của tự ngã là tập hợp của những hành vi thuộc về BẢN NGÃ bên
trong bạn được thể hiện trong sự tương tác với những con người trong trạng thái
bất thức về việc không biết mình là ai.
Do đó, cấu trúc của TỰ NGÃ cũng không
khác cấu trúc của bản ngã – đó chính là “VÌ MÌNH”. Và mặc dù đó là cấu trúc sai
lầm trong sự lớn lên của tâm trí nhưng đó là cấu trúc của sự tồn tại của chính
bạn – và cũng là cấu trúc của sự tồn tại cho chính tâm trí (bên trong bạn).
Cấu trúc của tự ngã được xây dựng chỉ
với một mục đích duy nhất – là để MẤT ĐI, như cách mà bản ngã được xây dựng
nên.
Nói cách khác, cấu trúc của BẢN NGÃ
và cả của cấu trúc của TỰ NGÃ được xây dựng bên trong tâm trí với mục đích duy
nhất là để MẤT ĐI. Và để cho CON NGƯỜI CHÂN THẬT – tức BẢN CHẤT CHÂN THẬT của bạn
được hiển lộ.
CON NGƯỜI CHÂN THẬT – BẢN CHẤT CHÂN THẬT của bạn vốn vô hạn, bên ngoài
suy nghĩ và không thể được hiểu bởi suy nghĩ. Khi bạn hiểu ra được điều này thì bản
ngã – và cả tự ngã sẽ suy yếu dần. Và từ đây đánh dấu một hành trình mới trên
cuộc đời bạn – một hành trình sống theo đúng mục đích, tức là một hành trình sống
theo đúng mục đích mà bạn được sinh ra để sống theo mục đích đó (mà không phải
là ảnh tượng (mục đích) được xây dựng bên trong tâm trí của bạn)).
Cuộc đời của bạn có hai giai đoạn:
+ Giai đoạn đầu tiên của cuộc đời là
hành trình khám phá câu trả lời cho câu hỏi “TÔI LÀ AI?” và như thế thì “MỤC
ĐÍCH SỐNG của đời tôi là gì?”, và đây được gọi là hành trình “KHÁM PHÁ MỤC ĐÍCH SỐNG”. Hành trình này
được xây dựng trong sự lớn lên của TÂM TRÍ – BẢN NGÃ – và TỰ NGÃ. Và mục đích
cuối cùng của hành trình này chính là trả lời được câu hỏi “TÔI LÀ AI?” một
cách chắc chắn nhất, và vào thời điểm bạn trả lời được câu hỏi “TÔI LÀ AI?” một
cách chắc chắn nhất thì có cảm giác như đó là HÀNH TRÌNH VỀ NHÀ – HÀNH TRÌNH TÁI SINH của chính bạn. Và từ đây bạn
bắt đầu một hành trình SỐNG THEO ĐÚNG MỤC
ĐÍCH – tức là sống theo đúng mục đích của BẢN THỂ - thuộc về TÂM LINH (thay
vì của BẢN NGÃ – TỰ NGÃ, thuộc về TÂM TRÍ).
+ Giai đoạn thứ hai của cuộc đời là
hành trình SỐNG THEO ĐÚNG MỤC ĐÍCH gắn
liền với SỨ MỆNH (LÀM GÌ? ĐỂ CUỘC ĐỜI Ý NGHĨA) trong mỗi phút giây hiện tại của
một đời sống có ý nghĩa cho những người khác (và có ý nghĩa cho chính bạn).
Hành trình này đi cùng với bạn cho đến suốt cuộc đời – bởi vì nó là hành trình “đời đời” trong sự sinh và diệt bất tận
của những kiếp người. Và điều này có nghĩa là: Giống như cuộc hành trình “về
nhà” được cắm rễ trong phút giây hiện tại – dù bạn ở đâu hay vào điểm nào – thì
đều là “Ở ĐÂY” vào thời điểm “BÂY GIỜ”. Vì bạn đã “VỀ NHÀ” rồi. NHÀ CỦA BẠN – chính là “Ở ĐÂY” vào thời điểm
“BÂY GIỜ”.
Một khi bạn nhận ra bên trong mình có
BẢN NGÃ – và bên ngoài mình có TỰ NGÃ thì đó không phải là BẢN NGÃ và cũng không
phải là TỰ NGÃ. Cái nhận ra đó (CÁI BIẾT đó) chính là BẢN THỂ - là CHÂN NGÃ bên
trong của bạn đã nhận ra điều đó. BẠN VỀ NHÀ! Là vì điều mà bạn “cắm rễ” đã được
xác định – chính là CHÂN NGÃ – chính là BẢN THỂ thường hằng bên trong bạn đã được
hiển lộ - qua cái nhìn thoáng qua về chính bạn.
Và câu hỏi tiếp theo của bạn là: Và
ta có thể hoàn toàn phá vỡ được tự ngã hay không?
Bạn có thể phá vỡ được “cấu trúc của
tự ngã” nhưng hầu như bạn sẽ không thể phá vỡ được tự ngã. Nguyên nhân cho điều
này là bởi vì: Bạn vẫn tồn tại dưới hình hài của một con người, và bạn đã có những
danh tánh cụ thể trong thế giới này cho nên bạn vẫn phải tương tác với con người
trong mối quan hệ với những người khác. Do đó, mặc dù bạn có thể phá vỡ được “cấu
trúc của tự ngã” của mình – nghĩa là bạn bắt đầu tư tương tác với mọi người
không xuất phát từ bản ngã bên trong và cũng không xuất phát từ TỰ NGÃ (CÁI
TÔI) của chính mình, nhưng bạn không thể “xóa bỏ được danh tính của bạn” bên
trong tâm trí của người khác – trong sự tương tác của người khác về chính bạn –
dưới hình hài của một con người.
Do đó, không hề có chuyện bạn sẽ mất
đi toàn bộ danh tính của mình khi TỈNH THỨC. Mặc dù cấu trúc của tự ngã được giảm
thiểu một cách đáng kể. Vậy nên, bạn có thể phá vỡ được cấu trúc của tự ngã – tức
là cấu trúc “vì mình” (như là một cái tôi tách biệt với mọi người) nhưng bạn
không thể phá vỡ được tự ngã như là một phần trong thế giới này.
Khi TỈNH THỨC, bạn sẽ nhận ra rằng chẳng
có CÁI TÔI nào cả - và vì thế đương nhiên là VÔ NGÃ. Nhưng trạng thái VÔ NGÃ thực
ra chẳng giải quyết vấn đề gì cả - vì nó cũng chẳng khác gì BẢN NGÃ (được dịch
chuyển thành SIÊU BẢN NGÃ) cho đến khi bạn nhận ra được BẢN CHẤT CHÂN THẬT bên
trong mình – tức là CHÂN NGÃ – tức là BẢN THỂ luôn thường hằng trong sự vô thường
(đến và đi) của BẢN NGÃ – TỰ NGÃ. Vậy nên, việc đi xuyên qua cấu trúc VÔ NGÃ –
của những người tự nhận mình là giác ngộ - để TRỰC NGỘ nhận ra được tính thường
hằng của CHÂN NGÃ – của BẢN THỂ mới chính là con đường dẫn đến sự tỉnh thức thực
sự. Bạn hoàn toàn tỉnh thức – khi nhận ra được BẢN THỂ của mình – tức BẢN CHẤT
CHÂN THẬT của mình – tức là CHÂN NGÃ của mình.
Và nếu thế thì, bạn không thể phá vỡ
được tự ngã – vì bạn sẽ phải quay trở lại tương tác với con người và vạn vật dưới
hình hài của một con người – với một danh tính (hoặc những danh tính) mà người
khác nghĩ và quan sát về bạn. Chỉ có điều là “cấu trúc của tự ngã – cấu trúc của
bản ngã” của bạn đã không còn nữa. Điều đó giúp bạn GIẢI PHÓNG chính mình được
TỰ DO – và qua bạn mọi người được GIẢI PHÓNG để họ trở nên TỰ DO khi họ biết được
SỰ THẬT ĐƠN GIẢN này. Bạn thoát khỏi CÁI BÓNG của chính mình, đã kẹp chặt cuộc
đời bạn trong sự đau khổ - nô lệ cũng do chính bạn tạo ra. BẠN ĐỘC LẬP – TỰ DO –
HẠNH PHÚC khi kết nối trực tiếp với SỰ SỐNG bên dưới mọi hoàn cảnh sống.
Đó là lý do tại sao trong một phân đoạn
Kinh Thánh, Chúa Yeshua nói “Các ngươi sẽ
biết đến SỰ THẬT, và sự thật sẽ giải phóng các ngươi được TỰ DO” (Kinh Thánh |
Giăng 8:32).
///---
(*) Vấn đề - Thử thách: “Hãy YÊU
THƯƠNG người lân cận như mình”.
(**) Câu hỏi – Thức tỉnh: “Tại sao
TÂM TRÍ của bạn KHÔNG BIẾT về BẢN CHẤT CHÂN THẬT của bạn?”
(***) Trải nghiệm – Thực hành: “BẠN
LÀ AI? Khi tách rời lịch sử của đời bạn (quá khứ của bạn) và hoàn cảnh sống của
đời bạn (cuộc sống trên bề mặt của bạn)?” – “BẠN LÀ AI? Khi BẠN ĐANG LÀ?”
0 comments:
Đăng nhận xét