[Ngày 86/365/365] VÔ NGÃ (Phần 3)
TK (*) – Hỏi: Nếu tôi trở nên vô ngã thì chẳng phải
tôi không còn có động lực để phấn đấu nữa? Và nếu tôi không còn có động lực để
phấn đấu nữa thì việc trở nên THỨC TỈNH – GIÁC NGỘ có ý nghĩa gì?
Hoàng Gia –
Đáp: Câu hỏi đầu tiên của bạn là: “Nếu tôi trở nên vô ngã thì chẳng phải tôi
không còn có động lực để phấn đấu nữa?” Và câu trả lời thì có lẽ là NGƯỢC LẠI. Và nói đúng hơn thì không phải
là bạn không còn động lực để phấn đấu nữa mà động lực để phấn đầu giờ đây đến từ
một nguồn cội xa xôi hơn – NGUỒN CỘI
ĐÍCH THỰC. Nguồn cội đích thực của bạn sâu sắc hơn là những gì bạn nghĩ, và
những gì bạn có thể nghĩ được nhỏ hơn rất nhiều so với những gì bạn không nghĩ
ra được – đó chính là KHOẢNH KHẮC HIỆN HỮU
mà không cần bất kỳ suy nghĩ nào.
HIỆN HỮU MÀ KHÔNG CẦN BẤT KỲ SUY NGHĨ NÀO – nhưng
không phải là ngủ, đó chính là điểm duy nhất khám phá BẢN CHẤT CHÂN THẬT CỦA BẠN. BẢN
CHẤT CHÂN THẬT CỦA BẠN – tức là tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi “TÔI LÀ AI?” không thuộc về suy nghĩ –
mà đó là câu hỏi được trả lời nằm bên ngoài suy nghĩ – hay nói cách khác đó
chính là “KHOẢNG LẶNG” (KHOẢNG TRỐNG) giữa hai dòng suy nghĩ,
và tại khoảng trống đó thì tất nhiên là bạn sẽ không biết gì (theo cách nghĩ của
suy nghĩ)?
BẠN LÀ AI? Khi không gắn liền với bất kỳ lịch
sử nào của cuộc đời bạn. Khoảng lặng giữa hai dòng suy nghĩ là nơi mà bạn không
thể nghĩ ra được, và tất nhiên bạn sẽ không thể tìm kiếm được lịch sử của cuộc
đời bạn tại khoảnh lặng đó.
BẠN LÀ AI? Khi bạn không gắn liền với hoàn cảnh
của cuộc đời bạn (chỉ là hoàn cảnh nhỏ nhoi trong sự vận động vô tận của Vũ trụ
NGAY BÂY GIỜ - được biểu hiện ra trên bề mặt của nó –
chính là PHÚT GIÂY NÀY). Và khi bạn
hiện hữu ngay bây giờ - trong khoảnh khắc hiện tại, thì bạn không cần phải suy
nghĩ để gắn liền bản thân với bất kỳ hoàn cảnh nào thuộc về cuộc đời bạn, vì
làm gì có một cuộc đời tôi tách rời khỏi Vũ trụ và những con người khác? Hóa
ra, “cuộc đời tôi” cũng là một ảo tưởng
vì làm sao có một cuộc đời và TÔI
riêng biệt? BẠN CHÍNH LÀ CUỘC ĐỜI,
và CUỘC ĐỜI được thể hiện thông qua
bạn – vốn dĩ không thể tách rời nhau. Cho nên không thể có CUỘC ĐỜI TÔI (MY LIFE) tách biệt với tôi được, vì làm sao có “cuộc
đời tôi” (My Life) tách biệt với tôi được – vì BẠN CHÍNH LÀ CUỘC ĐỜI đó rồi mà.
BẠN LÀ AI? Khi bạn không gắn mình với bất kỳ
đối lượng nào, không có lịch sử và cũng không có tương lai, không có hoàn cảnh
sống và cũng không còn phụ thuộc vào hoàn cảnh sống nữa – thì bạn chính là “CÁI
AI ĐÓ” – một “cái ai” đầy tinh túy vốn dĩ chỉ được BIẾT VÀO NGAY BÂY GIỜ - và
chưa bao giờ tách ra được khỏi CÁI BÂY GIỜ - và vốn dĩ là SỰ HIỆN HỮU ĐẦY TỈNH
THỨC.
Và nếu bạn
có thể trả lời được câu hỏi “TÔI LÀ AI?”
(TA LÀ AI? / MÌNH LÀ AI?) một cách chắc chắn nhất thì câu trả lời đó chỉ được
bạn TRỰC NGỘ vào khoảnh khắc hiện tại
– là khoảng lặng giữa hai dòng suy nghĩ – và là nơi mà bạn không thể nghĩ được.
CHÍNH TẠI ĐÓ – BẠN CHỨNG NGỘ ĐƯỢC “MÌNH
LÀ AI?” chưa bao giờ thiếu thốn thứ gì.
Và câu hỏi của bạn là: “Nếu tôi trở nên vô ngã thì chẳng
phải tôi không còn có động lực để phấn đấu nữa?”
Sự thật thì
hoàn toàn khác, bởi vì VÔ NGÃ không
phải là điểm kết thúc của cuộc hành trình của bạn – mà chính là ĐIỂM BẮT ĐẦU ĐỂ TỪ ĐÂY bạn bước đi với CON
NGƯỜI MỚI bên trong mình – CON NGƯỜI
ĐÃ NHẬN RA ĐƯỢC “BẢN CHẤT CHÂN THẬT” CỦA MÌNH – và con người đó chỉ có thể
biểu hiện khi bạn trở nên VÔ NGÃ (bởi vì vốn dĩ bạn chẳng có BẢN NGÃ – một hình
ảnh của mình bên trong tâm trí mình, và cũng chẳng có TỰ NGÃ – được sinh ra từ
bản ngã bên trong bạn).
Và nếu như
bạn chẳng có bản ngã – và cũng chẳng có tự ngã, thì tất nhiên là bạn trở nên vô
ngã rồi?
Thực ra,
khoảnh khắc bạn nhận ra được CON NGƯỜI
THẬT của mình – vốn dĩ là VÔ NGÃ,
bạn sẽ trở nên “hụt hẫng” trong một thời gian ngắn vì tất cả những thứ bạn xây
dựng nên từ “con người cũ” (có BẢN NGÃ và TỰ NGÃ) đã trở nên “biến mất” hoặc
không còn quan trọng nữa. Và câu hỏi tiếp theo là: Điều gì sẽ xảy ra nếu tiếp tục
đi theo con đường cũ (với động lực cũ)? Và thực ra bạn có khi không còn động lực
nữa – nhưng có một điều may mắn là khoảnh khắc này sẽ mất đi sau đó – và bạn trở
lại trạng thái THĂNG BẰNG (CÂN BẰNG)
khi bạn nhận ra được CON NGƯỜI THẬT
của mình – chính là VÔ NGÃ – và bắt
đầu với CON NGƯỜI MỚI của mình, và
điều này giúp bạn tái tạo năng lượng – và luôn có thể tái tạo năng lượng bất cứ
khi nào bạn cần “sạt pin” – thay vì ngày xưa nguồn năng lượng luôn đến từ bên
ngoài (có được cái này hay đạt được cái kia).
Điều đó có
nghĩa là: Trong trạng thái VÔ NGÃ bạn mới nhận được nguồn năng lượng của Vũ trụ
- và đó mới chính là NGUỒN NĂNG LƯỢNG THẬT – nguồn năng lượng đến từ một nguồn
cội xa xôi hơn những gì bạn nghĩ. Và điều quan trọng đó chính là bạn bước trở lại
thực tế với một cuộc sống cân bằng – được gọi là SỐNG ĐÚNG MỤC ĐÍCH – là hòa hợp giữa mục đích sống bên trong (TỈNH
THỨC & DUY TRÌ TRẠNG THÁI TỈNH THỨC) với mục đích sống bên ngoài (VIỆC ĐANG
LÀM & NHỮNG MONG MUỐN QUA VIỆC ĐANG LÀM) – và đó mới chính là mục đích sống
đích thực của cuộc đời bạn.
Trong cuộc
đời bạn có 2 ngày quan trọng nhất: Ngày thứ nhất là ngày bạn được sinh ra – và
ngày thứ hai là ngày bạn biết được LÝ DO VÌ SAO bạn được sinh ra. Và ngày thứ
hai – đó chính là ngày nhận ra được “MỤC
ĐÍCH SỐNG” của mình – trả lời được câu hỏi “TÔI LÀ AI?” một cách chắc chắn nhất – và đó mới chính là hành trình
thực sự SỐNG MỘT CUỘC ĐỜI Ý NGHĨA.
Vậy nên, trở
nên vô ngã không có nghĩa là bạn không còn động lực nữa – mà thực ra thì sau
khi lấy lại cân bằng thì bạn GIA TĂNG ĐƯỢC ĐỘNG LỰC hơn – vì động lực đến từ một
nguồn cội xa xôi hơn rất nhiều. Tuy nhiên, dù có động lực hay không có động lực
thì điều này cũng không còn quan trọng nữa – vì bạn luôn có thể “cắm rễ” trong
những thứ thường hằng thì làm sao bạn có thể mất đi động lực chứ?
Và câu hỏi tiếp theo của bạn là: “Và nếu tôi không còn
có động lực để phấn đấu nữa thì việc trở nên THỨC TỈNH – GIÁC NGỘ có ý nghĩa
gì?”
Như tôi đã
chia sẻ, THỨC TỈNH thực sự không làm cho bạn mất đi động lực khi nhận ra được SỰ
THẬT về cuộc sống mà động lực của bạn giờ đây đến từ một nguồn cội xa xôi hơn –
NGUỒN CỘI ĐÍCH THỰC. Điều này cũng phân biệt TÔN GIÁO với TÂM LINH – vốn dĩ là
KHOA HỌC CON NGƯỜI CHÂN CHÍNH.
KHOA HỌC
CON NGƯỜI – hay còn gọi là CON NGƯỜI HỌC – cũng tức là TÂM LINH HỌC – tức là
KHOA HỌC TÂM LINH là khoa học chân chính. Và nó chính là nền tảng khai sinh mọi
dạng khoa học khác trên thế giới này.
Trong giai
đoạn trước đây, Tôn giáo (và hầu hết là tất cả các Tôn giáo) đều cũng chỉ là những
biển chỉ đường dẫn đến THỨC TỈNH TÂM LINH – và nếu như không dẫn đến THỨC TỈNH
TÂM LINH thì tôn giáo và cả sự giác ngộ đều cũng chỉ là trò lừa của tâm trí. Điều
đó có nghĩa là: SỰ THỨC TỈNH TÂM LINH mới là bản chất đích lực của mọi phương
pháp thực hành trong một đời sống đích thực – hướng đến và trở về nguồn cội xa
xôi và đó là NGUỒN CỘI ĐÍCH THỰC – nơi duy nhất sinh ra bạn và sinh ra tất cả
chúng ta.
Do đó, việc
trở nên THỨC TỈNH TÂM LINH – GIÁC NGỘ THỰC
SỰ có ý nghĩa quan trọng trong sự chuyển hóa chính bạn và qua bạn mà Vũ trụ
chuyển hóa thế giới này. Ở một ý nghĩa sâu xa hơn, không phải bạn thức tỉnh mà
chính xác là VŨ TRỤ THỨC TỈNH QUA BẠN – bởi vì THỨC TỈNH cũng chính là MỤC ĐÍCH
CỦA VŨ TRỤ. Và Vũ trụ hiện thực hóa mục đích đó qua bạn – và qua những người
khác – NHỮNG CON NGƯỜI THỨC TỈNH – NHỮNG CON NGƯỜI MỚI TRÊN HÀNH TINH NÀY.
BẠN – là một
trong những con người thức tỉnh, là một trong những giống loài mới được trỗi dậy
trên hành tinh này – và qua bạn mà Vũ trụ Ý THỨC HƠN VỀ CHÍNH MÌNH. Điều đó có
nghĩa là: Không phải bạn thức tỉnh mà chính xác hơn là VŨ TRỤ THỨC TỈNH QUA BẠN
– và việc kêu gọi bạn trở nên thức tỉnh là CÓ LÝ DO – và lý do đó không nằm
ngoài việc bạn có thể “cắm rễ” vào những thứ vốn thường hằng và trở nên TỰ DO với
tất cả những thứ vô thường – và từ đó bước đi trong TỈNH THỨC – TỰ DO và HẠNH
PHÚC thực sự, cũng là thứ mà con người tìm kiếm từ bấy lâu này – giờ đây đã HIỂN
HIỆN – nó Ở ĐÂY và BÂY GIỜ - mà không thể tìm được ở đâu hay bất kỳ thời điểm
nào trong thời gian.
Nói cách
khác, thật là ảo tưởng nếu tiếp tục duy trì một cuộc sống ảo tưởng.
Nếu chỉ sống
theo thế giới bên ngoài – đó chỉ là ảo tưởng, vì thế giới bên ngoài sẽ không thể
tạo nên được sự thay đổi gì cho bạn. Mà chỉ có bạn mới tạo nên được sự thay đổi
cho chính mình – thay đổi cho hoàn cảnh sống của bạn – và rộng lớn hơn là sự
thay đổi cho thế giới này.
Nếu chỉ sống
theo tâm trí – thì đó cũng là một dạng ảo tưởng, bởi vì bản chất chân thật của
bạn “SÂU SẮC HƠN TÂM TRÍ” rất nhiều. Đình mệnh của con người chính là khám phá
được “chiều sâu” của chính mình – bên ngoài tâm trí và ở bên ngoài tất cả những
gì mà tâm trí có thể nghĩ ra được. Và điều đó có nghĩa là bạn cần trở nên VÔ
NGÃ – để qua đó VŨ TRỤ SOI SÁNG qua bạn. Vì nếu bạn không trở nên vô ngã thì
làm sao Vũ trụ có thể soi sáng qua bạn?
Một đời sống
ĐÚNG MỤC ĐÍCH – là nhận ra được SỰ THẬT ĐƠN GIẢN là bạn là thực thể tâm
linh ở bên ngoài tâm trí chứ không phải là thực thể tâm trí (cơ thể) có trải nghiệm
tâm linh. Và như thế bạn giải phóng chính mình ra khỏi giấc mơ suốt hàng ngàn
năm của lịch sử nhân loại. BẠN THỨC TỈNH!
BẠN THỨC TỈNH – và bạn trở thành một giống loài
mới trên hành tinh này – NHỮNG NGƯỜI THỨC TỈNH – những người có khả năng chuyển
hóa thế này và thay đổi thế giới để trở nên tốt đẹp hơn. Và bạn làm điều đó
không phải đến từ động lực của bạn nữa – mà nó đến từ ĐỘNG LỰC VŨ TRỤ - thứ động
lực có nguồn cội xa xôi hơn tất cả những gì bạn có thể nghĩ ra được. BẠN TỈNH THỨC!
///---
(*) Vấn đề - Thử
thách: “SỐNG HIỆN HỮU mà không cần suy
nghĩ nữa”
(**) Câu hỏi – Thức tỉnh: “BẠN LÀ AI? Khi không gắn mình với lịch sử cá nhân thuộc về cuộc đời bạn?.
BẠN LÀ AI? Khi không gắn mình với hoàn cảnh sống của cuộc đời bạn?”
(***) Thực hành – Trải nghiệm: “SỐNG TRONG HIỆN TẠI và NHẬN THỨC MÌNH là CON NGƯỜI MỚI – tức là CON
NGƯỜI chỉ hiện hữu trong hiện tại, và chỉ có con người đó mới thường hằng.”
0 comments:
Đăng nhận xét